Tiny Beautiful Things

Bạn đã bao giờ cầm trên tay một cuốn sách mà mới dở trang đầu tiên ra đọc được vài dòng là nước mắt đã lưng tròng, cổ họng đã nghèn nghẹn, lồng ngực thì quặn thắt?

Bạn đã bao giờ đọc một cuốn sách mà cứ được dăm ba trang là lại phải tạm gập sách, bình tĩnh hít thở, tự điều hòa lại cảm xúc của mình, loanh quanh tìm việc gì khác để làm cho khuây khỏa bớt, rồi mới dám mở ra đọc tiếp?

Với mình, Tiny Beautiful Things là một cuốn sách như thế.

Tiny Beautiful Things không phải là truyện, cũng không phải là sách self-help. Nó là tập hợp một loạt những lá thư đầy ắp tâm sự, ưu tư, trăn trở của những con người rất thật, gửi cho một nhân vật ẩn danh là Sugar, như một cách tìm kiếm lời khuyên, sự sẻ chia và đồng cảm.

  • Đó là một người vừa trải qua tan vỡ trong hôn nhân, đang cố gắng nhặt nhạnh những mảnh vụn của tim mình.
  • Đó là một người mẹ vừa mất con, đau khổ dằn vặt bản thân vì đã sơ sẩy để vô tình cướp đi sự sống của đứa trẻ tội nghiệp.
  • Đó là một cô gái trẻ đã yêu một người suốt sáu năm, nhưng vẫn lưỡng lự bứt rứt về việc tie the knot, vì lo lắng về những bất đồng trong cách sống.
  • Đó là một nhà văn vật lộn trong self-doubt, không thể nào đặt bút viết nổi một trang sách nào.

Nhưng cái hay của cuốn sách không nằm ở những câu chuyện buồn kia, mà ở cách mà Cheryl Strayed đặt tất cả wittiness, wisdom, pain and empathy của mình vào từng bức thư trả lời họ.

Không rao giảng, không trịch thượng, không sến súa, cũng không có những lời khuyên sáo rỗng, Cheryl trả lời người đọc bằng cách đặt mình vào hoàn cảnh của họ, bằng cách không ngần ngại kể cho họ những đau thương của bản thân, như việc bị ông nội lạm dụng tình dục từ khi còn rất nhỏ, như việc có người bố bạo lực, như nỗi đau không thể ở bên mẹ khi bà qua đời.

Cheryl trả lời những người xa lạ kia bằng cách chia sẻ một phần cuộc đời mình, một phần nỗi đau của mình, như cách mà chúng ta lắng nghe tâm sự của một người bạn, nắm lấy tay họ, nhìn vào mắt họ, vỗ nhẹ lên vai họ và nói rằng:

Nobody will protect you from your suffering. You can’t cry it away or eat it away or starve it away or walk it away or punch it away or even therapy it away. It’s just there, and you have to survive it. You have to endure it. You have to live through it and love it and move on and be better for it and run as far as you can in the direction of your best and happiest dreams across the bridge that was built by your own desire to heal.

Review của chị Trương Hải Hà.